Cách đây 8 năm trước, khi tôi còn dạy học ở Đà Nẵng, tại một ngôi trường được định hướng theo "tiêu chuẩn Quốc tế" toàn những đồng nghiệp, nhân sự giỏi, chuyên nghiệp và năng động nên bản thân tôi đã rất nỗ lực để học hỏi làm việc mỗi ngày...Thời gian đó, tôi cũng dậy từ rất sớm vì tầm 4h30 là tôi đã ra khỏi nhà để đến lớp thực hành thiền và học tiếng Anh.
Vẫn còn nhớ buổi đầu tiên đến lớp, tôi gặp em - một cậu bé từ miền quê Quảng Nam ra phố học việc, chắc chưa đầy 20 tuổi, với đôi mắt sáng và đôi tay "đen lem luốc". Em nhìn tôi và ái ngại tỏ bày:
- Em học việc ở tiệm sửa xe máy, ngày nào tay cũng đầy dầu nhớt, cọ mãi mà vẫn bẩn kinh chị à, em thấy ngại quá...
Chắc tối qua em bận làm ở xưởng đến khuya mà sáng nay phải thức dậy sớm để đi học mà, tôi thầm nghĩ vậy rồi thật lòng nói với em:
- Thấy em còn rất trẻ mà ham học và có chí hướng lắm. Em đừng ngại vì đôi tay thế này nhé, nếu như không có đôi tay "lem luốc" này thì chắc không có em của ngày mai đâu... Chị tin rồi sau này em sẽ đạt được điều em muốn và sống có ích cho đời...
Cố lên em nhé!
Thật sự, khi thấy em còn ít tuổi hơn mình mà chịu khó như vậy tôi rất quý mến và thầm tự nhủ rằng, mình cũng phải nỗ lực hơn...
Rồi 3 năm trôi qua, khi tôi đã chuyển vào Nam sinh sống và làm việc, chỉ còn liên hệ với bạn bè ở Đà Nẵng qua những cuộc gọi, tin nhắn hỏi thăm nhau... Mãi sau một thời gian, khi tôi dùng facebook thì thấy "em của ngày xưa" - cậu bé với đôi bàn tay "đen lem luốc" đó nhắn cho tôi rằng:
Cảm ơn chị... Ngày đó, nhờ câu nói khích lệ tinh thần của chị mà em đã có rất nhiều động lực và thay đổi như bây giờ...
Tôi nghe em nói mà rất vui mừng cho em. Bởi em đã khác, đã có một cuộc sống tốt hơn xưa nhiều rồi. Dù vẫn là đôi mắt đen sáng, nay đã là một anh thanh niên dáng người đã cao lớn, thanh lịch. Giờ em đã là chủ một cửa hàng chuyên nghiệp trong lĩnh vực em theo học và được nhiều khách hàng, người dân nơi đây tin tưởng, yêu quý.
Nhất là đợt tỉnh Quảng Nam gặp bão lũ, thiên tai, hàng loạt xe máy của những người dân nơi đây bị ngập trong nước, hư hỏng... Tôi đã thấy hình ảnh cửa hàng của em sửa chữa, bảo dưỡng miễn phí cho rất nhiều xe máy mỗi ngày để hỗ trợ, giúp đỡ bà con nơi đây.
Tôi vẫn nhớ em, cậu bé ngày xưa gầy đen mà ham học, thức dậy sớm để học ngoại ngữ, ham đọc sách, hiền lành và chăm chỉ. Vẫn nhớ hình ảnh em lem luốc mà trên tay cầm quyển sách "Từ tốt đến vĩ đại" ở cửa hàng sửa xe...
Giờ đây tôi rất mừng cho em vì em đã có thêm những thay đổi mới, em đã lập gia đình, có con, cửa hàng của em cũng đã chuyên nghiệp hơn nhiều và em còn truyền cảm hứng tích cực cho những người xung quanh...
Tôi cũng thấy vui trong lòng mình, như có một đóa hoa vừa hé nở, thơm ngát.
Vậy đó, đôi lúc mỗi người chúng ta chỉ cần một lời nói khích lệ, động viên từ tình cảm tin yêu, chân thành, truyền tải được năng lượng an lành là đã có thể tiếp thêm sự tự tin và động lực tích cực để họ cố gắng, nỗ lực tạo nên những giá trị thật đẹp cho cuộc đời này.
Ái ngữ thật nhiệm màu
Tiếp năng lượng cho nhau
Như cam lồ tịnh thủy
Xoa dịu những niềm đau...
(Thơ - Minh Niệm)
Ngọc Lắng tâm