Vân Và Bà

 Thủy Vân là đứa cháu đầu tiên trong nhà nên là sự tập trung chú ý yêu thương nhớ nhung
của cả nhà. Vân thân với bà nhất vì bà gần gũi, cõng, địu và trông nom sớm khuya sáng tối từ
khi mẹ Thủy sinh ra Vân.


      Nhà mẹ Thủy bố Điền cùng phố, cách có mấy số nhà và chui qua cái cầu là đến. Mẹ Thủy
sinh Vân hai mươi ngày đã hết kỳ nghỉ đẻ vì nghỉ trước nhiều, lại đi làm xa bằng chiếc xe đạp lọc
xọc, chiều về việc nhà chăm con là mệt lừ. Bố Điền thì đi công tác xa liên tục và có thời gian còn
thường trú ở Campuchia mấy năm nữa, nên ngày Vân chưa đi mẫu giáo, ban ngày bà đi làm toàn
địu Vân trước bụng. Khi bà làm gì bận bịu tay thì bà xoay Vân ra sau lưng.


      Có thể nói Vân thuộc mồ hôi của bà và mùi thức ăn của bếp bà từ vài tháng tuổi đến tận 3
tuổi đi mẫu giáo, nên chuyện lớn lên, trưởng thành và đi lấy chồng Vân và Bà vẫn thân nhau là
bình thường. Thân kiểu bạn bè dí dủm thì thào nhấp nháy rất buồn cười.


      Những năm Vân học Đại Học, Vân có học bổng mà cả nhà chẳng ai biết. Vân hay mua quà
cho bà, nhất là mua bánh kem xịn của hàng Pháp, mua các món xa xỉ bà thích…, mọi người nghĩ
là Vân đi dạy thêm nên có tiền. Thỉnh thoảng còn đùa đổ tội: Bà bị tiểu đường là do Vân chiều
bà hay mua bánh kem.


      Mãi sau này, Vân ra trường, bà nói chuyện mới biết hàng tháng Vân còn đưa bà tiền 45 ngàn
đồng, là tiền Vân được học bổng những năm đại học.


      Hồi Vân 5 tuổi.

      Hôm ấy là chủ nhật, theo thường lệ, cả nhà tập trung không thiếu một ai ở nhà bà. Thậm
chí ăn cơm ngủ nghỉ cả hai bữa với mẹ, dù ngày thường thì tất cả các con và bạn của con ai tiện
cũng vẫn tranh thủ về ăn ké mẹ, vì hầu như đều làm hành chính gần đâu đó.


      Những người nhà mình mà tụ tập thì điếc tai vì tán phét cười đùa. Nằm ngồi chồng chất lên
nhau làm trò chứ cũng chả ngồi mỗi đứa một chỗ nói qua nói lại.


      Hôm đó mới ăn cơm xong, mọi người túm tụm uống trà quanh chiếc bàn của mẹ.


      Lúc đó Cu và Hạnh mới 3 tuổi, mẹ Thảo và mẹ Thủy đang ôm trong lòng. Các bố và bác Giới,
cậu Hóa của Vân và mẹ Hương ngồi với mọi người đang rổn rảng chuyện ăn uống, yêu đương,
trêu chọc Bà. Vân ngồi bên mẹ Thủy, cách chỗ bà ngồi hai ghế.


      Cả nhà đang ầm ĩ, bỗng bà vẫy Vân rất nhiệt tình. Vân đứng lên ra chỗ Bà. Bà liền ghét sát
tai Vân thì thầm điều gì đó, nói nhỏ đến nỗi cả nhà tự nhiên nín thinh như nghe được cả tiếng
muỗi bay, mà vẫn không nghe được bà thì thầm với Vân điều gì.


      Thấy Vân gật gật về chỗ ngồi và miệng mím lại, mặt rất bình tĩnh thản nhiên.


      Không khí trong nhà dồn hết sang Bà và Vân, mọi người lao xao chất vấn là chuyện gì đã xảy
ra mà bà không nói công khai cho mọi người cùng biết.


      Bà nói: chuyện riêng của hai bà cháu, hỏi làm gì.


      Các người lớn quay sang tra vấn dỗ dành Vân nói ra bí mật. Vân không nói, chỉ lắc đầu. Cả
mẹ và Cậu đều dỗ dành, Vân vẫn lắc đầu nhìn bà: Bà bảo đừng nói cho ai biết.


      Đến lúc mọi người không chịu được, quay ra tra khảo chọc mẹ, khiến mẹ cười, thì mẹ mới
quay lại nháy mắt nói với Vân: Thì con nói cho mọi người biết bà nói gì.


      Mọi người buông mẹ ra, tập trung chú ý nghe con bé Vân 5 tuổi, nói rất nhỏ nhẹ và chậm
từng câu: - Bà hỏi con là bà đánh rắm có thối không?


      …


      Chuyện sau đấy như vỡ nhà thì không kể nữa.

Bài mới nhất
Next Article
happy stories, happy life, startup, creative